Thứ Tư, 24 tháng 8, 2016

今日は2016年8月25日     (神奈川県)


        Lần  đầu tiên viết blog
       Giới thiệu chút về bản thân mình:
  • Tên thật : Trần Văn Trưởng            
  •  Nickname: Acuratruong 
  • Sinh ngày : 06-01-1992
  • Quê quán  : Xã PHÚ CƯỜNG- Thành phố HƯNG YÊN- Tỉnh HƯNG YÊN
  • Hiện tại đang sinh sống và làm việc tại NHẬT BẢN
  •   Giới thiệu sơ lược về bản thân:  xuất thân trong một gia đình nông dân ở hưng yên, gia đình có 4 chị em, tất cả là gái , chỉ mình tôi là con trai và là trưởng họ tương lai, do vậy tôi được đặt tên là TRƯỞNG. Sở thích của tôi là nghiên cứu cơ khí máy móc, thích xem phim và đặc biệt là phim hành động . môn thể thao yêu thích là chạy và bơi lội ngoài ra có bóng chuyền, riêng về bóng đá thì ít chơi, do từ nhỏ con một và điều kiện gia đình nên không được đá bóng nhiều như chúng bạn cùng trang lứa. Thuở nhỏ do điều kiện gia đình và do mải chơi nên thành tích học tập của tôi không được tốt, mọi thứ bắt đầu đần thay đổi khi mình vào cấp 3 và thực sự thay đổi tạo nên bước ngoặt cho cuộc đời  là khi  đi học ở trường ĐHSP KT HƯNG YÊN. Tuy không thi đỗ đại học và chỉ học hệ cao đẳng nhưng chính vì vậy tôi càng cảm thấy quyết tâm hơn. Tôi  không muốn khi những người học đại học nhìn vào mình với thái độ phân biệt bằng cấp coi rằng ta đây đại học còn mày chỉ là cao đẳng.     
  •  Chuyên nghành Ô TÔ : Từ bé tôi đã đặc biệt yêu thích ô tô và với suy nghĩ sau này nền công nghệ ô tô VIỆT NAM sẽ phát triển do vậy  tôi chọn Chuyên Nghành: CƠ KHÍ ĐỘNG LỰC, Bộ Môn :CÔNG NGHỆ KỸ THUẬT Ô TÔ để theo học. Do tính chất đặc thù nên cả 2 lớp trên trăm người nhưng toàn là con trai.Bắt đầu cuộc sống của thời sinh viên xa nhà phải tự chăm lo cuộc sống và chuyện học hành của bản thân nên mình đã tự giác và nghiêm túc hơn trong việc học. Môi trường mới dần dần làm quen kết bạn được với nhiều bạn bè mới nhưng thực sự trở thành bạn thân cùng giúp nhau trong cuộc sống và học tập thì nhóm mình có 6 người.thành tích học tập . Môi trường học tập ở trường đại học yêu cầu tính tự giác của các sinh viên ,phải tự tìm tòi học tập , thầy cô chỉ là người hướng dẫn và giải đáp những thắc mắc cho sinh viên. Chính vì có chung mục tiêu và sở thích nên mọi người cùng động viên giúp đỡ nhau trong học tập và thành tích của  tôi và nhóm bạn thân của tôi luôn đứng top đầu trong lớp. Các thành viên trong nhóm cũng giành được nhiều học bổng của trường về thành tích học tập. Đối với bản thân mình lần nhận học bổng đầu tiên sau 12 năm học tôi thật sự cảm thấy ý nghĩa. Đó là sự công nhận của nhà trường về những cố gắng của bản thân mình và hơn thế nữa giờ đây mình có thể trải nghiệm được cảm giác mà những  bạn học giỏi trong  lớp với mình thời xưa. Thật sự cảm thấy vui và hạnh phúc , có phần mãn nguyện do đó những năm về sau mình càng có gắng hơn, cố gắng hơn nữa.
  •  Môn học cảm thấy nghét nhất: TIẾNG ANH. Lý do là hồi nhỏ mình luôn tự hỏi là tại sao phải học ngoại ngữ ?, tại sao phải học tiếng anh ?.và rồi sau nhiều năm được dạy và học tiếng anh nhưng thực sự mình không biết nhiều có chăng chỉ là từ vựng , về ngữ pháp thì ngay cả những ngữ pháp căn bản và đơn giản nhất mình cũng không hiểu. Sau đó vào cấp 3 tại đây vẫn là tiếng anh và rồi như định mệnh lớp mình được một cô giáo nổi tiếng khó tính tên Hợi giảng dạy môn English . với gốc tiếng anh kém của bản thân cho nên thành tích học môn tiếng anh của mình thật sự thấp và dưới sự giảng dạy  của cô giáo khó tính yêu cầu cao, nên cả lớp thường xuyên nghe những lời cay nghiệt hay nói thẳng ra là chửi. chính tâm lý như vậy nên mình này càng nghét môn tiếng anh và thực sự thấy nghét chính cô giáo dạy môn đó. Chính thời cấp 3 đó mình cũng được học người thầy dạy môn toán mà cho đến bây giờ là người thầy thứ 2 mà mình kính trọng. Thầy ĐỒNG với phương châm dạy học là luôn luôn truyền cảm hứng và khích lệ học sinh của mình, do vậy thầy được rất nhiều học sinh quý mến, trái ngược lại với cô HỢI. Trở lại chuyện học tiếng anh, năm lớp 11 mình đã suýt bị lưu ban vì thành tích học tập tiếng anh. và rồi mọi chuyện cũng ổn mình tốt nghiệp cấp 3 với thành tích trung bình do thành tích môn tiếng anh thấp kéo xuống.Sau đó là thời cao đẳng do đã mất gốc tiếng anh nên thành tích của tôi cũng không khá khẩm gì chỉ đủ điểm qua môm một chút. khi tốt nghiệp tôi chỉ được bằng khá dù chỉ thiếu 0.3 là được bằng giỏi. Tôi tự nhủ sau này nhất định phải học thậy giỏi một ngôn ngữ khác để sau này quay lại gặp cô HỢI đứng trước mặt và nói lại rằng  TÔI không phải người học dốt ngoại ngữ mà có chăng là cách giảng dạy của cô đã sai ”. Để thực hiện điều đó năm cuối thời sinh viên tôi đã bắt đầu học tiếng nhật và dự định sau này sẽ đi sang nhật hoặc làm việc cho các tập đoàn của nhật ở VIỆT NAM. Và rồi tôi đã đến với tiếng nhật như thế !
  • Người thầy đáng kính nhất: Người mà tôi cảm thấy kính trọng nhất là thầy NGUYẾN DUY KIỀU. Được thầy chỉ dạy môn Hình Hoạ Vẽ Kỹ Thuật. Tuy chỉ là môn phụ và chỉ học vài tháng nhưng từ cách chỉ dạy học sinh của thầy và sau đó là tìm hiêu và nghe những câu chuyện về cuộc đời của thầy một cuộc đời phong ba bão táp tung hoành ngang dọc khắp nơi và giờ thì thầy đã thành đạt và ổn định hơn rất nhiều, do vậy tôi càng cảm thấy ngưỡng mộ và kính trọng hơn. Ở đây là thời đại học nên ngoài cách chỉ dạy khuyến khích, khích lệ học sinh ra thì sự liêm khiết và sự công bằng trong cách làm việc của thầy khiến mọi người càng nể trọng hơn.
  • Quãng thời gian vui nhất : Tôi cảm thấy vui nhất là thời sinh viên. Thời cấp 3 thì phải đi học xa cách nhà 7km , xa trường và cũng một phần là tuổi mới lớn nên hay xảy ra tình trạng những bạn nhà gần trường hay bắt nạt bạn ở xa. Vậy nhưng khi vào thời sinh viên thì mọi thứ khác hẳn cuộc sống xa nhà tự do thoải mái không có tình trạng ai bắt nạt ai. Thời đó chưa phải lo nghĩ nhiều cho cuộc sống cơm áo gạo tiền , không phải chịu nhiều áp lực công việc như  khi đã tốt nghiệp và đi làm  như hiện tại. Thời đó tôi sống được với chính đam mê và sở thích của mình , HỌC HẾT MÌNH - CHƠI HẾT MÌNH. Nhớ nhất là kỷ những buổi đi câu cá cùng bạn cùng phòng và nhóm bạn thân, lâu lâu cả nhóm lại kéo xuống nhà tôi . Nhà tôi gần SÔNG HỒNG nên dù đường xa cả nhóm cũng rất hay tụ tập kéo xuống  vừa để thăm và chơi tại gia đình tôi, vừa để thay đổi không khí  sau những tuần tập trung học tập căng thẳng và để thoả mãn sở thích câu cá của cả bọn.
  • Chuyến đi vui nhất : chuyến đi vui và nhiều kỷ niệm nhất chắc là chuyến đi lên tây bắc vào năm thứ 3 cao đẳng. Đang trong lúc căng thẳng làm đồ án tốt nghiệp thì cả bọn lại rủ nhau đi tây bắc lên mộc châu gia đình của một người bạn trong nhóm của tôi. Tuy không đầy đủ được cả nhóm, chỉ có 3 người bọn tôi TNÚ - ACURATRUONG- THANH TÙNG thực hiện chuyến đi bằng xe máy theo kiểu phượt . Thật thú vị do quê tôi HƯNG YÊN là tỉnh nằm ở khu vực đồng bằng và là tỉnh duy nhất trên cả nước không có núi và biển . Cho nên lần đó là lần đầu tiên tôi đi lên vùng núi mà đặc biệt là vùng núi tây bắc gắn liền với nhiều di tích chiến tranh sự kiện lịch sử nổi tiếng. Hai bên đường đi phong cảnh rất đẹp và có phần lạ.Chia sẻ về kinh nghiệm đi đường. Do đi đường xa hơn 400km nên đường có nhiều chỗ mặt đường hẹp đường xấu nhiều đoạn xạt lở đất đá bẩn và nguy hiểm. Hơn nữa lần đầu đi đường vùng núi nên tôi chưa quen nhìn các biển báo độ dốc 10%, 20% tôi không hiểu lắm nên cứ đi số thường, đến khi cảm thấy xe chạy chậm yếu thì nhìn lại đằng sau mới thấy là mình đang ở trên dốc cần phải đi số truyền tải lớn hơn. Lên đến nơi (song khủa - mộc châu- sơn la)lần đầu tiên được leo núi và tiếp xúc với người dân tộc bản địa tôi cảm thấy rất hứng thú tưởng như mình đang ở một đất nước khác.Sau chuyến đi tôi có kiếm được cho mình một cây hoa lan rừng làm kỷ niệm với ý định sau khi về xuôi sẽ tặng cho một cô gái ở HÀ NỘI nhưng sau đó không gặp nên tôi vẫn giữ trồng đến giờ.






今日は2016年8月25日     (神奈川県)


        Lần  đầu tiên viết blog
       Giới thiệu chút về bản thân mình:
  • Tên thật : Trần Văn Trưởng            
  •  Nickname: Acuratruong 
  • Sinh ngày : 06-01-1992
  • Quê quán  : Xã PHÚ CƯỜNG- Thành phố HƯNG YÊN- Tỉnh HƯNG YÊN
  • Hiện tại đang sinh sống và làm việc tại NHẬT BẢN
  •   Giới thiệu sơ lược về bản thân:  xuất thân trong một gia đình nông dân ở hưng yên, gia đình có 4 chị em, tất cả là gái , chỉ mình tôi là con trai và là trưởng họ tương lai, do vậy tôi được đặt tên là TRƯỞNG. Sở thích của tôi là nghiên cứu cơ khí máy móc, thích xem phim và đặc biệt là phim hành động . môn thể thao yêu thích là chạy và bơi lội ngoài ra có bóng chuyền, riêng về bóng đá thì ít chơi, do từ nhỏ con một và điều kiện gia đình nên không được đá bóng nhiều như chúng bạn cùng trang lứa. Thuở nhỏ do điều kiện gia đình và do mải chơi nên thành tích học tập của tôi không được tốt, mọi thứ bắt đầu đần thay đổi khi mình vào cấp 3 và thực sự thay đổi tạo nên bước ngoặt cho cuộc đời  là khi  đi học ở trường ĐHSP KT HƯNG YÊN. Tuy không thi đỗ đại học và chỉ học hệ cao đẳng nhưng chính vì vậy tôi càng cảm thấy quyết tâm hơn. Tôi  không muốn khi những người học đại học nhìn vào mình với thái độ phân biệt bằng cấp coi rằng ta đây đại học còn mày chỉ là cao đẳng.     
  •  Chuyên nghành Ô TÔ : Từ bé tôi đã đặc biệt yêu thích ô tô và với suy nghĩ sau này nền công nghệ ô tô VIỆT NAM sẽ phát triển do vậy  tôi chọn Chuyên Nghành: CƠ KHÍ ĐỘNG LỰC, Bộ Môn :CÔNG NGHỆ KỸ THUẬT Ô TÔ để theo học. Do tính chất đặc thù nên cả 2 lớp trên trăm người nhưng toàn là con trai.Bắt đầu cuộc sống của thời sinh viên xa nhà phải tự chăm lo cuộc sống và chuyện học hành của bản thân nên mình đã tự giác và nghiêm túc hơn trong việc học. Môi trường mới dần dần làm quen kết bạn được với nhiều bạn bè mới nhưng thực sự trở thành bạn thân cùng giúp nhau trong cuộc sống và học tập thì nhóm mình có 6 người.thành tích học tập . Môi trường học tập ở trường đại học yêu cầu tính tự giác của các sinh viên ,phải tự tìm tòi học tập , thầy cô chỉ là người hướng dẫn và giải đáp những thắc mắc cho sinh viên. Chính vì có chung mục tiêu và sở thích nên mọi người cùng động viên giúp đỡ nhau trong học tập và thành tích của  tôi và nhóm bạn thân của tôi luôn đứng top đầu trong lớp. Các thành viên trong nhóm cũng giành được nhiều học bổng của trường về thành tích học tập. Đối với bản thân mình lần nhận học bổng đầu tiên sau 12 năm học tôi thật sự cảm thấy ý nghĩa. Đó là sự công nhận của nhà trường về những cố gắng của bản thân mình và hơn thế nữa giờ đây mình có thể trải nghiệm được cảm giác mà những  bạn học giỏi trong  lớp với mình thời xưa. Thật sự cảm thấy vui và hạnh phúc , có phần mãn nguyện do đó những năm về sau mình càng có gắng hơn, cố gắng hơn nữa.
  •  Môn học cảm thấy nghét nhất: TIẾNG ANH. Lý do là hồi nhỏ mình luôn tự hỏi là tại sao phải học ngoại ngữ ?, tại sao phải học tiếng anh ?.và rồi sau nhiều năm được dạy và học tiếng anh nhưng thực sự mình không biết nhiều có chăng chỉ là từ vựng , về ngữ pháp thì ngay cả những ngữ pháp căn bản và đơn giản nhất mình cũng không hiểu. Sau đó vào cấp 3 tại đây vẫn là tiếng anh và rồi như định mệnh lớp mình được một cô giáo nổi tiếng khó tính tên Hợi giảng dạy môn English . với gốc tiếng anh kém của bản thân cho nên thành tích học môn tiếng anh của mình thật sự thấp và dưới sự giảng dạy  của cô giáo khó tính yêu cầu cao, nên cả lớp thường xuyên nghe những lời cay nghiệt hay nói thẳng ra là chửi. chính tâm lý như vậy nên mình này càng nghét môn tiếng anh và thực sự thấy nghét chính cô giáo dạy môn đó. Chính thời cấp 3 đó mình cũng được học người thầy dạy môn toán mà cho đến bây giờ là người thầy thứ 2 mà mình kính trọng. Thầy ĐỒNG với phương châm dạy học là luôn luôn truyền cảm hứng và khích lệ học sinh của mình, do vậy thầy được rất nhiều học sinh quý mến, trái ngược lại với cô HỢI. Trở lại chuyện học tiếng anh, năm lớp 11 mình đã suýt bị lưu ban vì thành tích học tập tiếng anh. và rồi mọi chuyện cũng ổn mình tốt nghiệp cấp 3 với thành tích trung bình do thành tích môn tiếng anh thấp kéo xuống.Sau đó là thời cao đẳng do đã mất gốc tiếng anh nên thành tích của tôi cũng không khá khẩm gì chỉ đủ điểm qua môm một chút. khi tốt nghiệp tôi chỉ được bằng khá dù chỉ thiếu 0.3 là được bằng giỏi. Tôi tự nhủ sau này nhất định phải học thậy giỏi một ngôn ngữ khác để sau này quay lại gặp cô HỢI đứng trước mặt và nói lại rằng  TÔI không phải người học dốt ngoại ngữ mà có chăng là cách giảng dạy của cô đã sai ”. Để thực hiện điều đó năm cuối thời sinh viên tôi đã bắt đầu học tiếng nhật và dự định sau này sẽ đi sang nhật hoặc làm việc cho các tập đoàn của nhật ở VIỆT NAM. Và rồi tôi đã đến với tiếng nhật như thế !
  • Người thầy đáng kính nhất: Người mà tôi cảm thấy kính trọng nhất là thầy NGUYẾN DUY KIỀU. Được thầy chỉ dạy môn Hình Hoạ Vẽ Kỹ Thuật. Tuy chỉ là môn phụ và chỉ học vài tháng nhưng từ cách chỉ dạy học sinh của thầy và sau đó là tìm hiêu và nghe những câu chuyện về cuộc đời của thầy một cuộc đời phong ba bão táp tung hoành ngang dọc khắp nơi và giờ thì thầy đã thành đạt và ổn định hơn rất nhiều, do vậy tôi càng cảm thấy ngưỡng mộ và kính trọng hơn. Ở đây là thời đại học nên ngoài cách chỉ dạy khuyến khích, khích lệ học sinh ra thì sự liêm khiết và sự công bằng trong cách làm việc của thầy khiến mọi người càng nể trọng hơn.
  • Quãng thời gian vui nhất : Tôi cảm thấy vui nhất là thời sinh viên. Thời cấp 3 thì phải đi học xa cách nhà 7km , xa trường và cũng một phần là tuổi mới lớn nên hay xảy ra tình trạng những bạn nhà gần trường hay bắt nạt bạn ở xa. Vậy nhưng khi vào thời sinh viên thì mọi thứ khác hẳn cuộc sống xa nhà tự do thoải mái không có tình trạng ai bắt nạt ai. Thời đó chưa phải lo nghĩ nhiều cho cuộc sống cơm áo gạo tiền , không phải chịu nhiều áp lực công việc như  khi đã tốt nghiệp và đi làm  như hiện tại. Thời đó tôi sống được với chính đam mê và sở thích của mình , HỌC HẾT MÌNH - CHƠI HẾT MÌNH. Nhớ nhất là kỷ những buổi đi câu cá cùng bạn cùng phòng và nhóm bạn thân, lâu lâu cả nhóm lại kéo xuống nhà tôi . Nhà tôi gần SÔNG HỒNG nên dù đường xa cả nhóm cũng rất hay tụ tập kéo xuống  vừa để thăm và chơi tại gia đình tôi, vừa để thay đổi không khí  sau những tuần tập trung học tập căng thẳng và để thoả mãn sở thích câu cá của cả bọn.
  • Chuyến đi vui nhất : chuyến đi vui và nhiều kỷ niệm nhất chắc là chuyến đi lên tây bắc vào năm thứ 3 cao đẳng. Đang trong lúc căng thẳng làm đồ án tốt nghiệp thì cả bọn lại rủ nhau đi tây bắc lên mộc châu gia đình của một người bạn trong nhóm của tôi. Tuy không đầy đủ được cả nhóm, chỉ có 3 người bọn tôi TNÚ - ACURATRUONG- THANH TÙNG thực hiện chuyến đi bằng xe máy theo kiểu phượt . Thật thú vị do quê tôi HƯNG YÊN là tỉnh nằm ở khu vực đồng bằng và là tỉnh duy nhất trên cả nước không có núi và biển . Cho nên lần đó là lần đầu tiên tôi đi lên vùng núi mà đặc biệt là vùng núi tây bắc gắn liền với nhiều di tích chiến tranh sự kiện lịch sử nổi tiếng. Hai bên đường đi phong cảnh rất đẹp và có phần lạ.Chia sẻ về kinh nghiệm đi đường. Do đi đường xa hơn 400km nên đường có nhiều chỗ mặt đường hẹp đường xấu nhiều đoạn xạt lở đất đá bẩn và nguy hiểm. Hơn nữa lần đầu đi đường vùng núi nên tôi chưa quen nhìn các biển báo độ dốc 10%, 20% tôi không hiểu lắm nên cứ đi số thường, đến khi cảm thấy xe chạy chậm yếu thì nhìn lại đằng sau mới thấy là mình đang ở trên dốc cần phải đi số truyền tải lớn hơn. Lên đến nơi (song khủa - mộc châu- sơn la)lần đầu tiên được leo núi và tiếp xúc với người dân tộc bản địa tôi cảm thấy rất hứng thú tưởng như mình đang ở một đất nước khác.Sau chuyến đi tôi có kiếm được cho mình một cây hoa lan rừng làm kỷ niệm với ý định sau khi về xuôi sẽ tặng cho một cô gái ở HÀ NỘI nhưng sau đó không gặp nên tôi vẫn giữ trồng đến giờ.






今日は2016年8月25日     (神奈川県)


        Lần  đầu tiên viết blog
       Giới thiệu chút về bản thân mình:
  • Tên thật : Trần Văn Trưởng            
  •  Nickname: Acuratruong 
  • Sinh ngày : 06-01-1992
  • Quê quán  : Xã PHÚ CƯỜNG- Thành phố HƯNG YÊN- Tỉnh HƯNG YÊN
  • Hiện tại đang sinh sống và làm việc tại NHẬT BẢN
  •   Giới thiệu sơ lược về bản thân:  xuất thân trong một gia đình nông dân ở hưng yên, gia đình có 4 chị em, tất cả là gái , chỉ mình tôi là con trai và là trưởng họ tương lai, do vậy tôi được đặt tên là TRƯỞNG. Sở thích của tôi là nghiên cứu cơ khí máy móc, thích xem phim và đặc biệt là phim hành động . môn thể thao yêu thích là chạy và bơi lội ngoài ra có bóng chuyền, riêng về bóng đá thì ít chơi, do từ nhỏ con một và điều kiện gia đình nên không được đá bóng nhiều như chúng bạn cùng trang lứa. Thuở nhỏ do điều kiện gia đình và do mải chơi nên thành tích học tập của tôi không được tốt, mọi thứ bắt đầu đần thay đổi khi mình vào cấp 3 và thực sự thay đổi tạo nên bước ngoặt cho cuộc đời  là khi  đi học ở trường ĐHSP KT HƯNG YÊN. Tuy không thi đỗ đại học và chỉ học hệ cao đẳng nhưng chính vì vậy tôi càng cảm thấy quyết tâm hơn. Tôi  không muốn khi những người học đại học nhìn vào mình với thái độ phân biệt bằng cấp coi rằng ta đây đại học còn mày chỉ là cao đẳng.     
  •  Chuyên nghành Ô TÔ : Từ bé tôi đã đặc biệt yêu thích ô tô và với suy nghĩ sau này nền công nghệ ô tô VIỆT NAM sẽ phát triển do vậy  tôi chọn Chuyên Nghành: CƠ KHÍ ĐỘNG LỰC, Bộ Môn :CÔNG NGHỆ KỸ THUẬT Ô TÔ để theo học. Do tính chất đặc thù nên cả 2 lớp trên trăm người nhưng toàn là con trai.Bắt đầu cuộc sống của thời sinh viên xa nhà phải tự chăm lo cuộc sống và chuyện học hành của bản thân nên mình đã tự giác và nghiêm túc hơn trong việc học. Môi trường mới dần dần làm quen kết bạn được với nhiều bạn bè mới nhưng thực sự trở thành bạn thân cùng giúp nhau trong cuộc sống và học tập thì nhóm mình có 6 người.thành tích học tập . Môi trường học tập ở trường đại học yêu cầu tính tự giác của các sinh viên ,phải tự tìm tòi học tập , thầy cô chỉ là người hướng dẫn và giải đáp những thắc mắc cho sinh viên. Chính vì có chung mục tiêu và sở thích nên mọi người cùng động viên giúp đỡ nhau trong học tập và thành tích của  tôi và nhóm bạn thân của tôi luôn đứng top đầu trong lớp. Các thành viên trong nhóm cũng giành được nhiều học bổng của trường về thành tích học tập. Đối với bản thân mình lần nhận học bổng đầu tiên sau 12 năm học tôi thật sự cảm thấy ý nghĩa. Đó là sự công nhận của nhà trường về những cố gắng của bản thân mình và hơn thế nữa giờ đây mình có thể trải nghiệm được cảm giác mà những  bạn học giỏi trong  lớp với mình thời xưa. Thật sự cảm thấy vui và hạnh phúc , có phần mãn nguyện do đó những năm về sau mình càng có gắng hơn, cố gắng hơn nữa.
  •  Môn học cảm thấy nghét nhất: TIẾNG ANH. Lý do là hồi nhỏ mình luôn tự hỏi là tại sao phải học ngoại ngữ ?, tại sao phải học tiếng anh ?.và rồi sau nhiều năm được dạy và học tiếng anh nhưng thực sự mình không biết nhiều có chăng chỉ là từ vựng , về ngữ pháp thì ngay cả những ngữ pháp căn bản và đơn giản nhất mình cũng không hiểu. Sau đó vào cấp 3 tại đây vẫn là tiếng anh và rồi như định mệnh lớp mình được một cô giáo nổi tiếng khó tính tên Hợi giảng dạy môn English . với gốc tiếng anh kém của bản thân cho nên thành tích học môn tiếng anh của mình thật sự thấp và dưới sự giảng dạy  của cô giáo khó tính yêu cầu cao, nên cả lớp thường xuyên nghe những lời cay nghiệt hay nói thẳng ra là chửi. chính tâm lý như vậy nên mình này càng nghét môn tiếng anh và thực sự thấy nghét chính cô giáo dạy môn đó. Chính thời cấp 3 đó mình cũng được học người thầy dạy môn toán mà cho đến bây giờ là người thầy thứ 2 mà mình kính trọng. Thầy ĐỒNG với phương châm dạy học là luôn luôn truyền cảm hứng và khích lệ học sinh của mình, do vậy thầy được rất nhiều học sinh quý mến, trái ngược lại với cô HỢI. Trở lại chuyện học tiếng anh, năm lớp 11 mình đã suýt bị lưu ban vì thành tích học tập tiếng anh. và rồi mọi chuyện cũng ổn mình tốt nghiệp cấp 3 với thành tích trung bình do thành tích môn tiếng anh thấp kéo xuống.Sau đó là thời cao đẳng do đã mất gốc tiếng anh nên thành tích của tôi cũng không khá khẩm gì chỉ đủ điểm qua môm một chút. khi tốt nghiệp tôi chỉ được bằng khá dù chỉ thiếu 0.3 là được bằng giỏi. Tôi tự nhủ sau này nhất định phải học thậy giỏi một ngôn ngữ khác để sau này quay lại gặp cô HỢI đứng trước mặt và nói lại rằng  TÔI không phải người học dốt ngoại ngữ mà có chăng là cách giảng dạy của cô đã sai ”. Để thực hiện điều đó năm cuối thời sinh viên tôi đã bắt đầu học tiếng nhật và dự định sau này sẽ đi sang nhật hoặc làm việc cho các tập đoàn của nhật ở VIỆT NAM. Và rồi tôi đã đến với tiếng nhật như thế !
  • Người thầy đáng kính nhất: Người mà tôi cảm thấy kính trọng nhất là thầy NGUYẾN DUY KIỀU. Được thầy chỉ dạy môn Hình Hoạ Vẽ Kỹ Thuật. Tuy chỉ là môn phụ và chỉ học vài tháng nhưng từ cách chỉ dạy học sinh của thầy và sau đó là tìm hiêu và nghe những câu chuyện về cuộc đời của thầy một cuộc đời phong ba bão táp tung hoành ngang dọc khắp nơi và giờ thì thầy đã thành đạt và ổn định hơn rất nhiều, do vậy tôi càng cảm thấy ngưỡng mộ và kính trọng hơn. Ở đây là thời đại học nên ngoài cách chỉ dạy khuyến khích, khích lệ học sinh ra thì sự liêm khiết và sự công bằng trong cách làm việc của thầy khiến mọi người càng nể trọng hơn.
  • Quãng thời gian vui nhất : Tôi cảm thấy vui nhất là thời sinh viên. Thời cấp 3 thì phải đi học xa cách nhà 7km , xa trường và cũng một phần là tuổi mới lớn nên hay xảy ra tình trạng những bạn nhà gần trường hay bắt nạt bạn ở xa. Vậy nhưng khi vào thời sinh viên thì mọi thứ khác hẳn cuộc sống xa nhà tự do thoải mái không có tình trạng ai bắt nạt ai. Thời đó chưa phải lo nghĩ nhiều cho cuộc sống cơm áo gạo tiền , không phải chịu nhiều áp lực công việc như  khi đã tốt nghiệp và đi làm  như hiện tại. Thời đó tôi sống được với chính đam mê và sở thích của mình , HỌC HẾT MÌNH - CHƠI HẾT MÌNH. Nhớ nhất là kỷ những buổi đi câu cá cùng bạn cùng phòng và nhóm bạn thân, lâu lâu cả nhóm lại kéo xuống nhà tôi . Nhà tôi gần SÔNG HỒNG nên dù đường xa cả nhóm cũng rất hay tụ tập kéo xuống  vừa để thăm và chơi tại gia đình tôi, vừa để thay đổi không khí  sau những tuần tập trung học tập căng thẳng và để thoả mãn sở thích câu cá của cả bọn.
  • Chuyến đi vui nhất : chuyến đi vui và nhiều kỷ niệm nhất chắc là chuyến đi lên tây bắc vào năm thứ 3 cao đẳng. Đang trong lúc căng thẳng làm đồ án tốt nghiệp thì cả bọn lại rủ nhau đi tây bắc lên mộc châu gia đình của một người bạn trong nhóm của tôi. Tuy không đầy đủ được cả nhóm, chỉ có 3 người bọn tôi TNÚ - ACURATRUONG- THANH TÙNG thực hiện chuyến đi bằng xe máy theo kiểu phượt . Thật thú vị do quê tôi HƯNG YÊN là tỉnh nằm ở khu vực đồng bằng và là tỉnh duy nhất trên cả nước không có núi và biển . Cho nên lần đó là lần đầu tiên tôi đi lên vùng núi mà đặc biệt là vùng núi tây bắc gắn liền với nhiều di tích chiến tranh sự kiện lịch sử nổi tiếng. Hai bên đường đi phong cảnh rất đẹp và có phần lạ.Chia sẻ về kinh nghiệm đi đường. Do đi đường xa hơn 400km nên đường có nhiều chỗ mặt đường hẹp đường xấu nhiều đoạn xạt lở đất đá bẩn và nguy hiểm. Hơn nữa lần đầu đi đường vùng núi nên tôi chưa quen nhìn các biển báo độ dốc 10%, 20% tôi không hiểu lắm nên cứ đi số thường, đến khi cảm thấy xe chạy chậm yếu thì nhìn lại đằng sau mới thấy là mình đang ở trên dốc cần phải đi số truyền tải lớn hơn. Lên đến nơi (song khủa - mộc châu- sơn la)lần đầu tiên được leo núi và tiếp xúc với người dân tộc bản địa tôi cảm thấy rất hứng thú tưởng như mình đang ở một đất nước khác.Sau chuyến đi tôi có kiếm được cho mình một cây hoa lan rừng làm kỷ niệm với ý định sau khi về xuôi sẽ tặng cho một cô gái ở HÀ NỘI nhưng sau đó không gặp nên tôi vẫn giữ trồng đến giờ.






今日は2016年8月25日     (神奈川県)


        Lần  đầu tiên viết blog
       Giới thiệu chút về bản thân mình:
  • Tên thật : Trần Văn Trưởng            
  •  Nickname: Acuratruong 
  • Sinh ngày : 06-01-1992
  • Quê quán  : Xã PHÚ CƯỜNG- Thành phố HƯNG YÊN- Tỉnh HƯNG YÊN
  • Hiện tại đang sinh sống và làm việc tại NHẬT BẢN
  •   Giới thiệu sơ lược về bản thân:  xuất thân trong một gia đình nông dân ở hưng yên, gia đình có 4 chị em, tất cả là gái , chỉ mình tôi là con trai và là trưởng họ tương lai, do vậy tôi được đặt tên là TRƯỞNG. Sở thích của tôi là nghiên cứu cơ khí máy móc, thích xem phim và đặc biệt là phim hành động . môn thể thao yêu thích là chạy và bơi lội ngoài ra có bóng chuyền, riêng về bóng đá thì ít chơi, do từ nhỏ con một và điều kiện gia đình nên không được đá bóng nhiều như chúng bạn cùng trang lứa. Thuở nhỏ do điều kiện gia đình và do mải chơi nên thành tích học tập của tôi không được tốt, mọi thứ bắt đầu đần thay đổi khi mình vào cấp 3 và thực sự thay đổi tạo nên bước ngoặt cho cuộc đời  là khi  đi học ở trường ĐHSP KT HƯNG YÊN. Tuy không thi đỗ đại học và chỉ học hệ cao đẳng nhưng chính vì vậy tôi càng cảm thấy quyết tâm hơn. Tôi  không muốn khi những người học đại học nhìn vào mình với thái độ phân biệt bằng cấp coi rằng ta đây đại học còn mày chỉ là cao đẳng.     
  •  Chuyên nghành Ô TÔ : Từ bé tôi đã đặc biệt yêu thích ô tô và với suy nghĩ sau này nền công nghệ ô tô VIỆT NAM sẽ phát triển do vậy  tôi chọn Chuyên Nghành: CƠ KHÍ ĐỘNG LỰC, Bộ Môn :CÔNG NGHỆ KỸ THUẬT Ô TÔ để theo học. Do tính chất đặc thù nên cả 2 lớp trên trăm người nhưng toàn là con trai.Bắt đầu cuộc sống của thời sinh viên xa nhà phải tự chăm lo cuộc sống và chuyện học hành của bản thân nên mình đã tự giác và nghiêm túc hơn trong việc học. Môi trường mới dần dần làm quen kết bạn được với nhiều bạn bè mới nhưng thực sự trở thành bạn thân cùng giúp nhau trong cuộc sống và học tập thì nhóm mình có 6 người.thành tích học tập . Môi trường học tập ở trường đại học yêu cầu tính tự giác của các sinh viên ,phải tự tìm tòi học tập , thầy cô chỉ là người hướng dẫn và giải đáp những thắc mắc cho sinh viên. Chính vì có chung mục tiêu và sở thích nên mọi người cùng động viên giúp đỡ nhau trong học tập và thành tích của  tôi và nhóm bạn thân của tôi luôn đứng top đầu trong lớp. Các thành viên trong nhóm cũng giành được nhiều học bổng của trường về thành tích học tập. Đối với bản thân mình lần nhận học bổng đầu tiên sau 12 năm học tôi thật sự cảm thấy ý nghĩa. Đó là sự công nhận của nhà trường về những cố gắng của bản thân mình và hơn thế nữa giờ đây mình có thể trải nghiệm được cảm giác mà những  bạn học giỏi trong  lớp với mình thời xưa. Thật sự cảm thấy vui và hạnh phúc , có phần mãn nguyện do đó những năm về sau mình càng có gắng hơn, cố gắng hơn nữa.
  •  Môn học cảm thấy nghét nhất: TIẾNG ANH. Lý do là hồi nhỏ mình luôn tự hỏi là tại sao phải học ngoại ngữ ?, tại sao phải học tiếng anh ?.và rồi sau nhiều năm được dạy và học tiếng anh nhưng thực sự mình không biết nhiều có chăng chỉ là từ vựng , về ngữ pháp thì ngay cả những ngữ pháp căn bản và đơn giản nhất mình cũng không hiểu. Sau đó vào cấp 3 tại đây vẫn là tiếng anh và rồi như định mệnh lớp mình được một cô giáo nổi tiếng khó tính tên Hợi giảng dạy môn English . với gốc tiếng anh kém của bản thân cho nên thành tích học môn tiếng anh của mình thật sự thấp và dưới sự giảng dạy  của cô giáo khó tính yêu cầu cao, nên cả lớp thường xuyên nghe những lời cay nghiệt hay nói thẳng ra là chửi. chính tâm lý như vậy nên mình này càng nghét môn tiếng anh và thực sự thấy nghét chính cô giáo dạy môn đó. Chính thời cấp 3 đó mình cũng được học người thầy dạy môn toán mà cho đến bây giờ là người thầy thứ 2 mà mình kính trọng. Thầy ĐỒNG với phương châm dạy học là luôn luôn truyền cảm hứng và khích lệ học sinh của mình, do vậy thầy được rất nhiều học sinh quý mến, trái ngược lại với cô HỢI. Trở lại chuyện học tiếng anh, năm lớp 11 mình đã suýt bị lưu ban vì thành tích học tập tiếng anh. và rồi mọi chuyện cũng ổn mình tốt nghiệp cấp 3 với thành tích trung bình do thành tích môn tiếng anh thấp kéo xuống.Sau đó là thời cao đẳng do đã mất gốc tiếng anh nên thành tích của tôi cũng không khá khẩm gì chỉ đủ điểm qua môm một chút. khi tốt nghiệp tôi chỉ được bằng khá dù chỉ thiếu 0.3 là được bằng giỏi. Tôi tự nhủ sau này nhất định phải học thậy giỏi một ngôn ngữ khác để sau này quay lại gặp cô HỢI đứng trước mặt và nói lại rằng  TÔI không phải người học dốt ngoại ngữ mà có chăng là cách giảng dạy của cô đã sai ”. Để thực hiện điều đó năm cuối thời sinh viên tôi đã bắt đầu học tiếng nhật và dự định sau này sẽ đi sang nhật hoặc làm việc cho các tập đoàn của nhật ở VIỆT NAM. Và rồi tôi đã đến với tiếng nhật như thế !
  • Người thầy đáng kính nhất: Người mà tôi cảm thấy kính trọng nhất là thầy NGUYẾN DUY KIỀU. Được thầy chỉ dạy môn Hình Hoạ Vẽ Kỹ Thuật. Tuy chỉ là môn phụ và chỉ học vài tháng nhưng từ cách chỉ dạy học sinh của thầy và sau đó là tìm hiêu và nghe những câu chuyện về cuộc đời của thầy một cuộc đời phong ba bão táp tung hoành ngang dọc khắp nơi và giờ thì thầy đã thành đạt và ổn định hơn rất nhiều, do vậy tôi càng cảm thấy ngưỡng mộ và kính trọng hơn. Ở đây là thời đại học nên ngoài cách chỉ dạy khuyến khích, khích lệ học sinh ra thì sự liêm khiết và sự công bằng trong cách làm việc của thầy khiến mọi người càng nể trọng hơn.
  • Quãng thời gian vui nhất : Tôi cảm thấy vui nhất là thời sinh viên. Thời cấp 3 thì phải đi học xa cách nhà 7km , xa trường và cũng một phần là tuổi mới lớn nên hay xảy ra tình trạng những bạn nhà gần trường hay bắt nạt bạn ở xa. Vậy nhưng khi vào thời sinh viên thì mọi thứ khác hẳn cuộc sống xa nhà tự do thoải mái không có tình trạng ai bắt nạt ai. Thời đó chưa phải lo nghĩ nhiều cho cuộc sống cơm áo gạo tiền , không phải chịu nhiều áp lực công việc như  khi đã tốt nghiệp và đi làm  như hiện tại. Thời đó tôi sống được với chính đam mê và sở thích của mình , HỌC HẾT MÌNH - CHƠI HẾT MÌNH. Nhớ nhất là kỷ những buổi đi câu cá cùng bạn cùng phòng và nhóm bạn thân, lâu lâu cả nhóm lại kéo xuống nhà tôi . Nhà tôi gần SÔNG HỒNG nên dù đường xa cả nhóm cũng rất hay tụ tập kéo xuống  vừa để thăm và chơi tại gia đình tôi, vừa để thay đổi không khí  sau những tuần tập trung học tập căng thẳng và để thoả mãn sở thích câu cá của cả bọn.
  • Chuyến đi vui nhất : chuyến đi vui và nhiều kỷ niệm nhất chắc là chuyến đi lên tây bắc vào năm thứ 3 cao đẳng. Đang trong lúc căng thẳng làm đồ án tốt nghiệp thì cả bọn lại rủ nhau đi tây bắc lên mộc châu gia đình của một người bạn trong nhóm của tôi. Tuy không đầy đủ được cả nhóm, chỉ có 3 người bọn tôi TNÚ - ACURATRUONG- THANH TÙNG thực hiện chuyến đi bằng xe máy theo kiểu phượt . Thật thú vị do quê tôi HƯNG YÊN là tỉnh nằm ở khu vực đồng bằng và là tỉnh duy nhất trên cả nước không có núi và biển . Cho nên lần đó là lần đầu tiên tôi đi lên vùng núi mà đặc biệt là vùng núi tây bắc gắn liền với nhiều di tích chiến tranh sự kiện lịch sử nổi tiếng. Hai bên đường đi phong cảnh rất đẹp và có phần lạ.Chia sẻ về kinh nghiệm đi đường. Do đi đường xa hơn 400km nên đường có nhiều chỗ mặt đường hẹp đường xấu nhiều đoạn xạt lở đất đá bẩn và nguy hiểm. Hơn nữa lần đầu đi đường vùng núi nên tôi chưa quen nhìn các biển báo độ dốc 10%, 20% tôi không hiểu lắm nên cứ đi số thường, đến khi cảm thấy xe chạy chậm yếu thì nhìn lại đằng sau mới thấy là mình đang ở trên dốc cần phải đi số truyền tải lớn hơn. Lên đến nơi (song khủa - mộc châu- sơn la)lần đầu tiên được leo núi và tiếp xúc với người dân tộc bản địa tôi cảm thấy rất hứng thú tưởng như mình đang ở một đất nước khác.Sau chuyến đi tôi có kiếm được cho mình một cây hoa lan rừng làm kỷ niệm với ý định sau khi về xuôi sẽ tặng cho một cô gái ở HÀ NỘI nhưng sau đó không gặp nên tôi vẫn giữ trồng đến giờ.